Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Những giấc mơ có dẫn đầu thật.

Bởi, ưng chuẩn chương trình này, các cháu sẽ hiểu biết hơn về văn hóa quê nhà, nâng cao lòng tự tôn, tự trọng, từ đó cũng có tinh thần coi trọng nơi đang sống

Những giấc mơ có thật

Lý kể lại “cuộc tình” của mình thật đơn giản: “Hồi còn trẻ, em mê con trai HQ lắm, ai cũng đẹp trai. Đôi vợ chồng Nguyễn Thị Lý (sinh năm 1986, Hải Phòng) và Sung Jeun Young (SN 1964) sống ở thị thành Taechen cách Seoul không xa, có hai đứa con, một gái một trai.

Chị hỏi em có ưng ý với cuộc sống ngày nay không à? Em cảm thấy mình ổn, từ khi sang đây (hơn 6 năm - PV) em sinh con, đi học thêm tiếng Hàn.

Điều băn khoăn của Xuân về việc làm sao cho con hòa nhập tốt với cộng đồng nhưng không quên nửa dòng máu của mình cũng chính là nỗi niềm của nhiều người mẹ khi con mình chẳng thể nói tiếng Việt.

Tuốt những điều đó đã tạo được dấu ấn hạnh phúc trên khuôn mặt của mỗi thành viên trong gia đình nhỏ bé này. Với cả chính con gái mình sao?”.

Còn đại diện hãng bảo hiểm Samsung - đơn vị tài trợ dự án cho biết: “Các gia đình đa văn hóa đã vượt qua được các thành kiến xã hội, đặc biệt là trẻ em thuộc gia đình đa văn hóa sẽ là thế hệ trưởng thành ngày mai của từng lớp HQ, chính điều này là động lực để chúng tôi thực hiện việc trợ giúp trong 7 năm qua và sẽ cầm cố tiếp chuyện giúp đỡ trong tương lai”.

Ngài Đại sứ HQ Jeon Dae Ju cũng đánh giá cao chương trình này của Quỹ đàn bà HQ và Ủy ban cống hiến từng lớp bảo hiểm nhân thọ, hãng bảo hiểm nhân thọ Samsung. Trong 10 năm ấy, Ngọc có mỗi việc sinh con (2 gái, 1 trai) và đi học tiếng Hàn, học nấu ăn.

Mục đích của chương trình không chỉ đơn giản là tạo diều kiện cho các gia đình đa văn hóa về thăm quê hương mà còn làm cho mối quan hệ gia đình thêm mật thiết và các gia đình này có thể thiết lập một màng lưới giao lưu tại HQ.

Mối quan hoài của em hiện là làm sao nuôi dạy các con cho tốt”. Các cháu nhà tôi chỉ được biết đến ông bà ngoại duyệt những tấm hình từ quê nhà, nhưng bây giờ đã được gặp trực tiếp, được nhận những cái ôm ấm áp từ ông, bà, cô, dì, chú, bác, anh chị em họ. Họ thực sự có thời kì tìm hiểu nhau, yêu nhau rồi mới đi đến quyết định chung sống. Không hàm ơn sao được khi những câu chuyện bi thương của các cô gái VN, (dù chỉ là con số nhỏ) bị đối xử bất công, thậm chí mất mạng khi đi làm dâu xứ người, vẫn còn dư vang ở cả kẻ đi lẫn những người ở lại - nhưng trong số 25 gia đình được về lần này, không ai cảm thấy không chấp thuận về cuộc sống gia đình mà họ đang có.

Khi đi lấy chồng ngoại quốc không ai biết chắc số mệnh của mình sẽ như thế nào, nhất là phần lớn những cô gái lấy chồng HQ đều chưa có một sự tìm hiểu tối thiểu nào về người mình sẽ chung sống cũng như môi trường văn hóa, tầng lớp mà họ sẽ phải đối mặt, thích ứng. Khác với nhiều trường hợp khác, Mai Thanh Xuân (33 tuổi ở Chương Mỹ, Hà Nội) và Lee Chang Yeon (39 tuổi), là một “cặp đôi hoàn hảo”.

Em ấy nói Park là người tốt. Vì là thợ điện có tay nghề cao nên chồng của Ngọc không những đảm trách được kinh tế gia đình mà còn vài năm lại đưa cả gia đình về thăm quê ngoại một lần.

Kinh tế trong gia đình, chồng lo. Nước mắt và nụ cười  Đã có nước mắt rơi trong ngày họp mặt, trong những câu chuyện kể, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự mừng, vui, của sự hàm ơn với số. Bà Park Gi Nam, đại diện lãnh đạo Quỹ nữ giới HQ cho biết, hiện ở HQ có khoảng 1 triệu người thuộc các gia đình đa văn hóa, trong đó, các gia đình Việt - Hàn chiếm một phần không nhỏ.

Bắt đầu từ năm 2013, dự án viện trợ Phụ nữ hôn phối di trú được chuyển sang thành dự án thực hành nuôi dưỡng sự trưởng thành các nhà lãnh đạo của xã hội HQ trong tương lai là các con nít thuộc gia đình đa văn hóa.

Buổi gặp gỡ các gia đình Việt - Hàn tại Hà Nội với sự có mặt của Đại sứ Hàn Quốc tại Việt Nam. Ông cho rằng những đứa con của các gia đình đa văn hóa cũng như các gia đình HQ đều có cơ hội như nhau trong việc phát triển nhân tài và trở thành những người lãnh đạo xã hội HQ trong ngày mai.

Điều này sẽ giúp các cháu đỡ xa lạ hơn với quê ngoại” - bà Park Kim Hee bổ sung. Điều băn khoăn duy nhất ở Xuân là làm sao cho con hòa nhập tốt với cộng đồng nhưng vẫn không quên cỗi nguồn nửa dòng máu của mình. ” - Chu Anh Lượng (33 tuổi) đã nói như thế khi đặt chân xuống trường bay Nội Bài.

Một gia đình Việt - Hàn hạnh phúc

Những giấc mơ có thật

Các bé không được học tiếng Việt do bản thân các bà mẹ cũng phải chật vật học tiếng Hàn để hòa nhập với cuộc sống nơi đất khách quê người, còn các ông bố thì phần đông không biết tiếng Việt.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, em thất vọng lắm vì anh ấy không đẹp trai, đã thế lại còn già nữa. Từ “mãn nguyện” đã xuất hiện vài lần giữa chúng tôi, đặc biệt là từ phía người chồng. Hỏi mẹ Ngọc: “Bà không sợ gả con gái mình cho một người xa lạ.

Em cũng không bị sức ép phải có tiền gửi về gia đình. Qua sự giới thiệu của một người bạn đang làm dâu ở HQ, Giang Thị Ánh Ngọc (35 tuổi, thị xã Quảng Yên, Quảng Ninh) quyết định lấy anh Park Jun Seop (46 tuổi) và sang làm dâu ở HQ đến nay là 10 năm.

Có lẽ, đó là lý do chính để các chàng trai HQ lấy làm vợ. Giám đốc điều hành dự án Park Kim Hee kể: “Nếu như ở các đợt về thăm quê trước đây, chương trình luôn dành sự ưu tiên cho những gia đình có tình cảnh khó khăn: Người chồng bị dị tật hoặc không có nghề ổn định; kinh tế gia đình không cho phép người ta có khả năng về thăm quê ngoại.

Các cô gái Việt có ngoại hình dễ thương, tính cách ôn hòa, được giáo dục trong một môi trường văn hóa truyền thống tương đồng với HQ.

Hướng tới thế hệ thứ 2  Chương trình “nữ giới di cư về thăm quê hương” do Quỹ nữ giới HQ thực hành từ năm 2007 với sự tài trợ của Ủy ban cống hiến tầng lớp bảo hiểm nhân thọ, Bảo hiểm nhân thọ Samsung - nhằm tạo điều kiện cho các gia đình đa văn hóa hiểu về nhau hơn, sống hạnh phúc hơn.

Tính đến năm 2012, đã có 190 gia đình (với 684 người) có cô dâu là người Việt Nam, Philippines, Mông Cổ, Thái Lan đã được hỗ trợ về thăm gia đình ngoại theo chương trình này. Trước khi lấy chồng, Xuân đã đi học tiếng Hàn và được nhận làm thông dịch ở công trình sân golf Long Sơn (Lương Sơn, Hòa Bình) - nơi Lee cũng đang tham dự xây dựng ở đó.

“Chuyện này như trong mơ. Chúng tôi thật may mắn”. Bằng tiếng Việt. Phần vì không có tiền để trả cho người môi giới, phần nữa cũng cảm thấy anh ấy là người tốt nên đồng ý thôi. “Trước khi về VN, các cháu đã được học những câu chào hỏi đơn giản, tên gọi một số đồ vật, con vật. Bà rơm rớm nước mắt: “Không, tôi tin tưởng người bạn của Ngọc.

Chương trình, ngoài việc tổ chức về thăm quê ngoại cho các gia đình đa văn hóa, dự kiến sẽ thực hành các giáo dục can hệ về khả năng vai trò lãnh đạo và sự khác nhau về văn hóa, việc nuôi dạy trẻ, những khó khăn trong nuôi dạy trẻ.

Thế nhưng người ta bảo, nếu không nhận lời thì phải trả tiền vé máy bay cho anh ấy sang đây xem mặt. Hai đứa con trai mũm mĩm, sáng sủa; một căn hộ đẹp ở tỉnh Wonjou Kwangdo (phía đông, cách Seoul 1 giờ chạy xe); vợ làm ở một cơ sở sinh sản công cụ y tế, chồng buôn bán máy xúc, máy ủi; gia đình bác mẹ chồng sống cách đó không xa và sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cần. Có chị bạn lấy chồng HQ, bèn dặn: Khi nào có điều kiện thì giới thiệu nhé.

Bọn em ở riêng nên quan hệ với nhà chồng cũng chẳng có vấn đề gì. Họ sinh đứa con đầu ở VN, sau đó, Xuân mới theo chồng về HQ. Mấy tháng sau chị ấy giới thiệu thật. Và quả thực, chàng rể của tôi là người thật tốt. Thì chương trình năm nay đã chú trọng hơn đến việc tạo điều kiện cho các gia đình gặp khó khăn trong việc nuôi dạy con cái”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét